Nhật kí – 18 ngày đêm vật lộn !!!
Ngày 31/8/2017, sau gần 1 năm chờ đợi cuối cùng trường đã gọi đến tên bạn zai nhà tôi.
Vợ chồng tôi mừng khấp khởi lo tiền học phí để chiều cùng ngày đi đóng học (theo đúng yêu cầu của trường).
Ngày 1/9/2017, Bạn ý háo hức đến lớp với tâm trạng vui sướng. Trong khi bố mẹ thở phào nhẹ nhõm – Vậy là yên ổn cho con tự tin tư duy, tự tin sáng tạo, tự tin phát triển cá tính. Cả nhà cùng vui….!
Ngày 21/9/2017, nhận đc bức “mật thư” nhà trường sẽ chuyển con về Long Biên (gần nhà) vào học kì 2. Không khoái lắm vì ko tiện đường đưa đón nhưng thôi, xe bus cũng được cho con tự lập. Hơn nữa lại đc giảm 50% học phí thì coi như bù vào tiền xe bus. Nói chung vẫn không ảnh hưởng cuộc vui.
Ngày 22/9/2017, nhận được bức “tâm thư” của nhà trường về việc dừng cung cấp hệ tiêu chuẩn để nâng cấp lên hệ Chất lượng cao và tăng học phí lên gần gấp đôi. Vợ chồng bàn bạc nhau chắc vẫn nằm trong vòng kiểm soát. Cho bạn ý học hết tiểu học vẫn ok. Buồn hơn chút nữa.
Ngày 25/9/2017, Nghe cô TGĐ trả lời báo chí, trả lời phụ huynh. Những lời lẽ như dầu sôi đổ vào đùi non, thật cảm giác lúc ý như bị chồng túm tóc đập đầu vào tường. Sôi máu đã bắt đầu lội ngược dòng và tìm hiểu lại bản chất của sự việc. Rõ ràng, vào trường tư, thêm tiền để mong được tôn trọng nhưng “CHÚNG TÔI KHÔNG CÓ NGHĨA VỤ” đã phủi đi tất cả. Và 1 chuỗi các hành động sau đó đã phản bội lại tất cả Tình yêu của gia đình tôi dành cho Vinschool!
Từ ngay sau đó, cuộc sống gia đình tiếp tục xáo trộn trong mớ hỗn độn đi hay ở trong khi cán cân nghiêng về phía cậu con trai đang còn đang ngất ngây trong niềm vui trường mới, lớp mới, bạn mới và khá bịn rịn. Một lần nữa, vợ chồng tôi lại tiếp tục tặc lưỡi với quyết định cho con ở lại rồi tính. Nuốt cục tức xuống và vẫn nghe ngóng để xem tình hình thế nào. Vì dù gì thì năm nay không những chưa tăng mà còn được giảm ở học kì 2. Nhưng càng nghe thì càng không nuốt nổi.
Ngày 10/10/2017, khi đọc được bài phỏng vấn của GS họ Giáp chúng tôi như bừng tỉnh cơn mộng mị. Có lẽ nào, người Việt mình luôn ăn bún chửi, cháo chửi nó thành quen cái lỗ tai, cùn mòn cả lòng tự trọng nên đã học thuộc 2 từ “Chấp nhận” và tự tước đi cái quyền “được tôn trọng” của 1 Khách hàng. So với ăn uống và giáo dục là khập khiễng nhưng tôi chưa từng cho phép mình bước chân vào quán Cháo chửi và Bún chửi bao giờ. Vậy nên, tôi sẽ không cố “nhịn” vì Con trong lĩnh vực này. Vì nếu sau này Con biết điều đó thì cũng chả thấy vui vẻ hay hãnh diện gì.
Dù việc chuyển đi thời điểm này là cả 1 vấn đề với chúng tôi. Cả nhà tôi lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa, không làm ăn được việc gì ra hồn. Nghĩ nhiều đến mức bệnh dạ dày của tôi tái phát. Ai cũng khuyên thôi để học nốt năm, có thiệt đâu. Nhưng họ nhầm – Cái thiệt là những cái mà họ chưa nhìn được. Với tôi, phải chuyển ngay và luôn, không phải vì kinh tế mà vì nhiều thứ không phải ai cũng nhìn thấy và không phải ai cũng dám từ bỏ – họ ngụy biện là cố vì con. Nhưng tôi thì không nghĩ thế.
Đang loay hoay với quá nhiều khó khăn trong việc tìm trường cho con. Vào đúng ngày sinh nhật con, ngày 11/10/2017, 1 cơ duyên tốt đã đến, hỗ trợ tôi chuyển trường cho con trong vòng 1 nốt nhạc mà không mất bất kì 1 chi phí gì. Đúng là khi cái duyên đến thì mọi việc trở nên thật dễ dàng. Ngồi viết đơn xin chuyển trường cho con vào đúng ngày sinh nhật của con khiến trong lòng buồn vui lẫn lộn mà nước mắt mẹ lã chã rơi khi nghĩ đến “món quà sinh nhật bất đắc dĩ” tặng con.
Ngày 12/10/17, trường mới đồng ý tiếp nhận con. Dù đã làm tâm lý cho thằng bé nhiều ngày trước và nó khá là bình tĩnh với việc chuyển trường. Tuy nhiên, hôm nay nó vào phòng ôm chăn từ 8h tối. Nó không nói, không cười và nước mắt dơm dớm. Vợ chồng tôi đùn đẩy nhau vào tâm sự với con. Tôi tự trách mình là 1 người mẹ tồi. Tất cả là lỗi của tôi khi tất cả những điều tôi làm đi ngược lại những yêu thương tôi dành cho nó.
Ngày 13/10/17, Nó chia tay các bạn trong cơn mưa “thư tay viết vội” và tôi đã không kịp làm cho bạn ý 1 buổi chia tay hoàn hảo. Nhưng con đã nhận được tình cảm trọn vẹn của cô giáo lẫn các bạn. Cả tối đấy về, nó đọc đi đọc lại các bức thư tay và vuốt ve món quà cô giáo tặng cho đến lúc thiếp đi. Có lẽ nó đang mơ – 1 giấc mơ ở nơi đó bạn ý không phải chia tay sớm như thế.
Tôi không hối hận vì đã chuyển bạn ý đi. Tôi chỉ hối hận đã chuyển bạn ý về đó. Dù sao, trong cái rủi lại có cái may, chuyện xảy ra sớm giúp nhà tôi vẫn xoay kịp. Mọi việc vẫn chưa quá lỡ dở….!
Vậy là từ đây, nhà tôi lại quay về cuộc sống như chưa có 18 ngày qua. Chúng tôi lại tiếp tục nhởn nhơ trên đồng cỏ với những tia nắng mùa thu xen lẫn trong những cơn mưa vội. Mặc dù, vết thương của thằng bé vẫn chưa lành. Nhưng tôi biết, nó đã vượt qua và có 1 trải nghiệm đáng nhớ trong cuộc đời. Thằng bé cá tính, nhạy cảm mà rất mạnh mẽ của tôi ❤️❤️❤️
Tác giả: Kẹo Gừng